Mặc bộ đồ công nhân mới màu xám của nhà máy lốp xe, Tôn Tân Yên nghe Tôn Tuấn hỏi thì có chút dè dặt, nhưng sau khi được dẫn vào nhà, cô ấy nói với mọi người: “Chú ba, hôm nay cháu đến chính là muốn cảm ơn chú, nếu như không nhờ chú, cháu cũng sẽ không có cơ hội ra ngoài làm việc như thế này.
“Ôi dào, con cháu trong nhà cả mà nói mấy lời này làm gì. Mẹ Tôn rót nước cho Tôn Tân Yên nghe vậy thì nói một câu.
Tôn Tân Yên nghe vậy, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, cô ấy dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thím, thím không biết đâu, lần này chú ba nói có hai người được vào nhà máy, bà nội với ông nội cháu đều muốn cho Tân Văn với Tân Võ đi, họ nói con gái ở nhà, đi làm không có ích gì, ngoan ngoãn ở nhà đợi gả đi là được rồi. Là nhờ chú ba cháu kiên trì, nói rằng hai vị trí này, nhà chú tư không có người phù hợp điều kiện này không tính, nhà bác cả với nhà cháu nhất định phải chia đều, mỗi nhà một người mới công bằng, nhờ vậy cháu mới có cơ hội đi làm.
Tôn Tân Yên càng nói càng đau lòng, nước mắt hoàn toàn lau không hết được, thậm chí đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ lời bà nội nói lúc chú ba cho nhà cô ấy một suất, để cô ấy đi làm: “Con gái lớn gả cho người khác là quan trọng nhất, cháu đưa cơ hội này cho Tân Võ, đợi đến khi cháu cưới chồng, để Tân Võ cho cháu nhiều của hồi môn chút là được rồi.
Cô ấy không đồng ý, có ngốc hơn nữa cũng biết công việc quan trọng hơn nhiều so với của hồi môn, những người phụ nữ ở trong thôn gả cho người ta sống cuộc sống như thế nào, nhìn mẹ cô ấy là biết ngay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây