Chao ôi, cảm giác có đồ tốt mà không có ai để chia sẻ thật là bức bối khó chịu, từ trước nay cha mẹ sử dụng đồ vật luôn chú trọng tính thực tế, chưa bao giờ có hứng thú với việc viết lách, vẽ tranh. Anh trai cô thì tính tình tốt, nhưng xét về góc độ thưởng thức nghệ thuật thì anh trai cô là một chày gỗ, còn nhóc Tôn Ký đó quả thật có mắt nhìn, nhưng có lẽ đầu óc cậu ta chưa bao giờ tập trung vào khía cạnh này, nếu không thì bà ngoại cũng sẽ không thường xuyên nhìn đứa cháu trai thông minh này mà thở dài.
Ừm, vẫn nên tìm thời gian đón bà ngoại qua đây mới được, dựa vào mắt nhìn của bà ngoại cô, nhất định sẽ thích hai tác phẩm này.
Nghĩ đến tác phẩm, Tôn Biền lại nhớ đến ‘kế hoạch vĩ đại’ mà mấy ngày trước cô đột nhiên nghĩ ra ở trường Sư phạm, nếu như thật sự có thể như ước muốn, thế thì thế giới này quá tốt đẹp rồi.
Nhưng nghĩ đến những nghệ thuật gia nổi tiếng đó, hầu hết đều ở thủ đô hoặc thành phố Thượng Hải, còn không thì họ luôn ở quê hương hoặc đi khắp nơi để sưu tầm tác phẩm và sáng tạo nghệ thuật, Tôn Biền cảm thấy rằng dù muốn đến gần tiếp cận hay tìm kiếm tác phẩm thì chi phí đi lại đều đắt đỏ, tiền ăn ở luôn là thứ không thể thiếu, mà hiện tại cô đang thiếu tiền.
Nhớ lại mấy ngày trước mẹ cô vừa nói, cả một quý này cô đừng nghĩ đến việc lấy được tiền tiêu vặt trong nhà, Tôn Biền bất giác lắc lắc đầu, xem ra phải nghĩ cách kiếm tiền từ chỗ khác thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây