Ông ngoại Điền vừa nói xong, Tôn Biền cũng phản ứng lại, lập tức đặt bức tranh mà nãy giờ cô ôm trong người xuống đống sách cũ và nói: “Cháu chỉ muốn đọc sách, cái này chẳng qua chỉ là tiện thể mua luôn, nếu như được thì cháu mang về cho bà ngoại vui, không được thì thôi vậy.
Ông ba Chương nghe vậy thì suy nghĩ lại, ông ấy thu gom phế liệu bao nhiêu năm nay cũng có mắt nhìn, bức tranh đó quả thực chỉ có mấy chục năm, cho dù mang đến Tháp Bắc, đám người chơi đồ cổ đó cũng sẽ không hứng thú, đến lúc đó có thể bán được hay lại là một chuyện khác.
Nghĩ như thế nên ông ấy cũng thả lỏng hơn, hút một hơi thuốc và nói: “Thế thì 4 tệ, không ít hơn được nữa rồi.
“Chỉ 3 tệ thôi, thêm nữa cũng không được. Mẹ Tôn vẫn cảm thấy đắt, vẫn tiếp tục mặc cả.
“Em gái, 3 tệ rưỡi, được thì cô với con cô mang đồ đi, không được thì cũng không cần nói nữa, tôi thu dọn đồ rồi đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây