Tôn Biền nghe vậy, đũa trên tay phải dừng động tác lại, cô ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi: “Em muốn thi vào Đại học Nam California? Bên đó không dễ thi đậu đâu, đặc biệt là học viện điện ảnh, văn bằng trường đại học trong nước chúng ta chưa chắc dễ dùng với bên kia.
“Không dễ dùng thì thi lại thôi, cùng lắm thì học lại đại học. Tôn Ký nghe vậy đáp lại một cách không quan tâm lắm.
“Ôi chao, đây có còn là em trai đã từng nói đi học vô dụng của chị không? Vậy mà lại muốn học lại đại học?
Tôn Ký nghe vậy có chút ngại ngùng và đáp: “Chị, chị cũng nói rồi, đó là đã từng, ai mà không có những lúc nổi loạn của tuổi trẻ. Bây giờ em tiếp xúc càng nhiều thì phát hiện những điều mình biết càng ít, càng học càng cảm thấy thiếu chút gì đó. Chú Mậu Hành nói một người có tầm nhìn rộng thì người đó mới có tư duy rộng, em cảm thấy câu này rất có lý. Ở trong nước nhiều năm như vậy, các nơi em đều chạy qua không ít, bây giờ em muốn ra nước ngoài xem thử. Lúc trước em có hỏi qua các thầy cô giáo, họ đều nói học viện điện ảnh của đại học Nam California là tốt nhất, em muốn đi thử.
“À, như thế à, thế đợi sau khi chị qua đó sẽ nghe ngóng giúp em vậy. Chuyện có thành hay không thành thì sau này nói, nhưng em trai nếu như đã có tư tưởng cầu tiến thì Tôn Biền cảm thấy có thể giúp được thì nên giúp một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây