“Gì cơ? Lại phải ra nước ngoài làm việc? Lần này vẫn hai năm à? Mẹ Tôn đang cầm chày cán bột cũng không cán nữa, thò đầu hỏi con gái.
“Vâng, nếu không có gì bất ngờ thì làm quan thư ký hai năm.
Mẹ Tôn nghe vậy buông chày cán bột, giọng nói khó chịu: “Lãnh đạo của con nghĩ gì thế? Sao cứ bắt lấy con không buông vậy? Một cô gái cứ bị phái ra nước ngoài suốt, như vậy còn có cuộc sống riêng không? Cuộc sống này là thế nào chứ?
Mẹ Tôn không thích việc hai năm không gặp được con gái bây giờ vô cùng oán trách.
“Em nói lung tung gì vậy? Tiểu Biền đi làm đó, quan ngoại giao, không ra nước ngoài thì sao làm quan ngoại giao? Lãnh đạo tự có cân nhắc riêng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây