Tôn Biền kể đơn giản lại một lượt chuyện xảy ra ở nhà thi đấu cầu lông bóng bàn ngày hôm qua, thư ký Thạch nghe vậy thường xuyên hiện lên biểu cảm kinh ngạc, đợi đến khi Tôn Biền đã nói xong, thư ký Thạch suy nghĩ một chút rồi mới mở lời nói: “Nếu như đã là chuyện riêng của người ta, thế thì chúng ta không cần quan tâm nhiều nữa. Nhưng nếu như đã biết sức khỏe bà Vương không được tốt, sự quan tâm nên có thì vẫn phải có. Như thế này, buổi chiều chúng ta lái xe đến bệnh viện thăm bà Vương một chút.
Tôn Biền không có bất cứ ý kiến gì về vấn đề này, dù sao đây cũng xem là công việc.
Buổi chiều, thư ký Thạch lái xe đưa Tôn Biền đến bệnh viện, ôm bó hoa, xách giỏ trái cây, hai người đến cửa phòng bệnh theo như thông tin nghe ngóng được lúc trước.
Trong phòng bệnh, Tôn Biền nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại của mình mà không hề có chút bất ngờ nào, nhưng cô lại ngạc nhiên phát hiện ra Thạch Hạo vậy mà lại cũng ở đây.
Có thể nhìn ra được, Thạch Hạo vẫn mặc quần áo tình nguyện đi theo hai nhân viên mặc vest đến thăm bệnh nhân, trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn rất ít nói, chỉ lặng lẽ đứng nhìn trong góc, ai không biết anh ấy thì tuyệt đối sẽ không nhận ra, chứ đừng nói đến việc có thể tưởng tượng ra anh ấy lại là một người rất gần gũi, có quan hệ huyết thống với bệnh nhân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây