“Cũng trách chị, chỉ mải vui vẻ, chị cũng giới thiệu với mọi người một chút, William, chồng chị. Đây là con trai, con dâu, cháu gái Mỹ Du của chị. Ngoài chúng ta thì chị còn đứa cháu nữa ở nước ngoài, nhưng mà ở Singapore chưa từng đến đây.
Nghe chị mình giới thiệu, lại nhìn người đàn ông ngoại quốc đang chào hỏi mình, Vương Doãn Nhàn ngạc nhiên sau đó lại không bất ngờ lắm, nói: “Bác sĩ William, đã lâu không gặp. Thật sự là anh đã đưa chị tôi đi.
Người được gọi là bác sĩ William nghe vậy lịch sự nói: “Cô Doãn Nga, đã lâu không gặp. Rất vui vì cô vẫn bình an. Như vậy Tiểu Nhàn sẽ không vì nhớ đến mọi người mà lại đau lòng khổ sở.
Vương Doãn Nga nghe vậy quay đầu đi, không nói chuyện với ông ta, trái lại hỏi chị mình: “Nếu đã nói đến chuyện này, mọi người đều ở đây, em cũng phải hỏi rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước đó cha đã nhận được tin giặc đến, thu dọn sẵn sàng để đến tỉnh khác tránh tạm, rõ ràng là bác Thạch cũng đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, sẽ dẫn mọi người về quê lánh nạn. Tại sao hôm đó cha lại bị người nhà họ Thạch gọi đi, sau đó lại không về nữa. Em ở nhà chờ cha, chờ đến lúc thành bị đốt, được Đại Điền cứu đi chữa thương, lúc về thì đã không còn gì cả. Nhà không còn, mọi người cũng không còn, không còn gì cả?
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao? Chị, chị hãy cho em một câu trả lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây