“Có lẽ là giống nhau, đều là do một gia đình cùng nhau xây dựng lên, lại cùng nhau bán cho bọn cháu, chắc không khác. Tôn Ký ngồi bên cạnh ông ngoại, nghe vậy thì đáp.
“Không khác thì tốt, căn nhà này sửa chữa đàng hoàng, có thể truyền đời, chính vì ra nước ngoài mà bán cho bọn cháu? Tiếc quá đi.
“Không tiếc, người ta di dân rồi, nếu không cũng sẽ không dễ dàng bán nhà như vậy. Mua căn nhà này không lỗ chút nào, mới hơn một năm mà giá đã tăng hơn 30% rồi.
“Tăng bao nhiêu cũng không được bán, nhà cửa, đất đai, nghề thủ công là nền tảng để nuôi sống một gia đình, nếu không có những thứ đó thì gia đình làm sao sống được? Tiểu Ký, mấy phòng của căn nhà kế bên sao để trống thế? Tìm được người thích hợp thì cho thuê đi, tốt xấu gì cũng có thêm khoản thu nhập.
“Cái này ông hỏi chị cháu đi, nhà đưa chị ấy rồi, chị ấy lấy một chiếc đĩa sứ lớn màu xanh trắng từ thời Khang Hi đổi với cháu. Chuyện nhà cửa này hai chị em họ biết chi tiết là được rồi, những người khác vẫn phải có một lý do, tránh có người trong lòng có vướng mắc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây