Mẹ Tôn vẫn đứng trên ban công ngắm nhìn, nhìn từ ban ngày đến khi hoàng hôn buông xuống, nhìn những gia đình khác vui vẻ, nghe tiếng pháo hoa và pháo kép, tượng trưng cho sự đoàn tụ và niềm vui, nhìn lại căn nhà trống trải của chính mình, Điền Thục Lệ chợt cảm thấy có chút mất mác.
“Cha nó, bây giờ đã mấy giờ rồi, Tiểu Tuấn đi đón Tiểu Biền với Tiểu Ký sao vẫn chưa về tới nữa?
Cha Tôn nghe vậy cúi đầu uống một ngụm nước trà trong tách bằng gốm của mình và nói: “Làm gì mà nhanh như thế được, từ chỗ chúng ta chạy xe đến Bắc Kinh cũng mất phải sáu tiếng đồng hồ, cho dù Tiểu Tuấn đi rồi về liền, thời gian đi với về cũng phải mười một, mười hai tiếng đồng hồ. Cứ từ từ chờ đợi đi, anh thì lại hi vọng chúng có thể chậm một chút, chậm an toàn hơn.
“Đúng, chậm chút tốt hơn, lúc Tiểu Tuấn đi em cũng có dặn dò rồi, bảo nó không cần chạy quá nhanh, chạy từ từ được rồi.
Nói xong những lời này, mẹ Tôn bước vào bếp trông bột và nhân sủi cảo bà đã làm từ lâu, làm việc được một lúc, bà lại mang cái thau bột ra, lại đứng trên ban công tiếp tục nhìn ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây