“Bớt ba hoa đi, chị em không có giàu có bằng em đâu, em đi theo chị chọn thì chỉ có thể chọn những đồ hàng đẹp giá rẻ thôi.
“Không vấn đề, chị, chị đã nghĩ sẽ đi đâu mua chưa?
Tôn Biền nghe vậy suy nghĩ cân nhắc một hồi rồi nói: “Cái ngày mà mẹ đến, gần như là đã đi gần hết các trung tâm thương mại bình thường ở Bắc Kinh rồi, chúng ta đi nữa thì cũng không có gì mới mẻ. Lúc chị ở nước ngoài về trong tay còn một ít tiền đô, lát nữa đổi thành phiếu ngoại tệ, chúng ta đến cửa hàng hữu nghị lựa mua.
Về cơ bản, trước những năm 1970, cửa hàng Hữu nghị chỉ tiếp khách nước ngoài và các nhà ngoại giao, sau những năm 1980, khi tốc độ cải cách tăng tốc, người dân bình thường cũng có thể vào cửa hàng để mua sắm tiêu dùng, miễn là họ có phiếu đổi ngoại tệ trong tay, cửa hàng Hữu Nghị có nhiệm vụ thu ngoại tệ, không nhận nội tệ.
Tiền đô còn lại trên người Tôn Biền không phải quá nhiều, cô sợ không đủ dùng nên đặc biệt tìm đồng nghiệp đổi một ít trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây