“Lúc đầu khi con bắt đầu quen anh ấy, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ trở thành một nhà ngoại giao, cho dù sau này có tham gia đào tạo, cũng là một lòng phục vụ cho Á vận hội. Đến bây giờ, nước đã chảy sâu, làm sao cũng không buông tay được.
Nhìn con gái có chút ủ rũ, mẹ Tôn cũng rất thương xót, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn nói: “Con gái à, không nói những cái khác, thời gian dài không gặp như bọn con gây tổn thương rất lớn cho tình cảm hai đứa, lỡ như một ngày nào đó con hoặc cậu ấy không kiên trì nổi thì làm sao?
Tôn Biền nghe vậy nói một cách rất kiên định: “Con sẽ không chia tay, con rất trân trọng tình cảm giữa hai tụi con. Anh ấy, nếu như trong thời gian này, có một ngày anh ấy thật sự cảm thấy mệt rồi, chán nản rồi, không chịu nổi cô đơn với tương tư nữa thì nói với con là được. Con có thể hiểu, buông tay và chúc phúc cho anh ấy, đồng thời cũng cảm ơn anh ấy đã chăm sóc và ủng hộ con trong thời gian dài như vậy.
“Con bé này, thấy chưa, con đã có chuẩn bị tâm lý như vậy rồi, tại sao còn nhất định ra nước ngoài? Ở trong nước yên ổn sinh sống và làm việc không tốt sao? Mẹ có thể nhìn ra được, trong lòng con cũng có cậu ấy, lỡ như xa cách sẽ không đau lòng sao?
“Có, sẽ rất đau lòng, nhưng mà con vẫn sẽ kiên trì với lựa chọn bây giờ. Bởi vì con đã thấy thế giới bên ngoài, không muốn làm một con ếch ngồi đáy giếng, con muốn ra ngoài xem thử, muốn thử thách bản thân rốt cuộc mình có thể đi đến bước nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây