Hầu Kiến Quân nghe vậy nắm lấy tay Tôn Biền, ôm đôi tay lạnh giá của cô gái vào trong lòng, anh nói: “Nếu nói để tâm, nhất định là có, nhưng ai bảo anh thích em như thế này làm gì. Ban đầu theo đuổi em, anh đã biết học ngoại ngữ như các em đến khi tốt nghiệp có lẽ sẽ được điều vào bộ phận ngoại giao làm việc, sau đó em được đào tạo và học tập thì anh càng thêm chắc chắn, nếu như có thể cải cách mở cửa, thì lúc đó đã mở cửa rồi, cũng sẽ không đợi đến bây giờ, sắp gặp cha mẹ em nên mới suy nghĩ đến những vấn đề này.
“Lúc nhỏ khi cha anh ở bộ đội, mẹ anh thì bận rộn dẫn đội khảo cổ dưới nông thôn, để anh cho ông bà nội giữ, đến Tết chưa chắc có thể gặp họ một lần. Vốn dĩ anh cũng khá bất mãn, con cái nhà ai mà một năm gặp cha mẹ không được mấy lần? Sau đó nghĩ kỹ lại, so với cha mẹ anh thì anh vẫn còn may mắn hơn, ít nhất khi anh gặp họ, sẽ có người đưa anh đi thăm họ, còn họ muốn gặp nhau thì khó hơn.
“Thật sự, thời gian dài nhất mà cha anh với mẹ anh không gặp nhau là gần hai năm, lúc đó hai người hai nơi, người thì lên chiến trường, người còn lại thì sa mạc biên cương đào cát. Cho dù là bây giờ, cha anh công tác ở Yên Thành, mẹ anh thì dạy học ở Bắc Kinh, muốn gặp nhau cũng phải đến ngày Tết. Nếu như người ngoài nhìn vào, gia đình của anh chắc đã tan từ sớm rồi, có gia đình nào mà sống như vậy đâu, nhưng mà tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
“Cho nên từ nhỏ anh đã biết, một gia đình có tồn tại hay không, không phải xem người ở đâu, mà phải biết tâm ở đâu. Nếu tâm của em không ở trên người anh, cho dù xa cách đến đâu, yêu cũng vẫn sẽ tồn tại, còn nếu như tâm em đã không ở trên người anh, cho dù hai ta ở gần nhau đến mấy cũng có tác dụng gì?
Những lời này Hầu Kiến Quân nói rất nhẹ nhàng, Tôn Biền lại cảm thấy đầu mũi mình hơi cay, người con trai cao lớn ôm cô vào lòng, vừa cưng chiều vừa nói với chút bất lực: “Haizz, đây có lẽ là số mệnh của anh, anh chấp nhận.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây