Sau khi cảm ơn chị gái tiếp tân đưa tin tức cho mình, Tôn Biền bước đi cạch cạch lên lầu hai, vốn dĩ cô định gõ cửa từng phòng một, nhưng sau khi lại gần phòng 206 thì cô biết không cần gõ nữa, cửa phòng này được mở hé, giọng nói của mẹ và anh trai cô từ bên trong truyền ra ngoài.
Tôn Biền đẩy cửa vào và gọi một tiếng giòn dã: “Mẹ, anh, con nhớ mọi người quá.
Sắp một năm chưa gặp mặt rồi, có thể không nhớ sao?
“Ôi chao, con gái lớn của mẹ, mẹ cũng nhớ con.
Vừa nhìn thấy con gái mình, mẹ Tôn lập tức bỏ mặc con trai qua một bên, bà đứng dậy kéo Tôn Biền lại bên cạnh mình, ánh mắt không ngừng quan sát, còn miệng thì vẫn hỏi: “Ở nước ngoài thời gian dài như vậy, con có quen không? Nghe nói ở nước ngoài ăn cái gì toàn là bánh mì, bò bít tết, ngay cả cơm trắng cũng không có? Con có ăn được không? Mau để mẹ xem thử nào, mặt gầy đi rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây