“Không cần khách sáo, em cứ về chuẩn bị một số thứ trước đi.
Tôn Biền biết đây là hiệu trưởng bảo mình rời đi, cô mỉm cười gật đầu, trước khi cô đi có nhìn chủ nhiệm khoa của họ một cái.
Chủ nhiệm Bàng mập béo vốn dĩ đang cúi đầu uống trà, nhưng khoảnh khắc Tôn Biền nhìn qua thì chủ nhiệm Bàng dường như có thần giao cách cảm và nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn Tôn Biền một cái.
Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, khi Tôn Biền nhìn thấy ánh mắt chủ nhiệm khoa của họ, cô lập tức biết rằng chủ nhiệm nhất định có chuyện muốn nói với cô, cô cụp mắt xuống rồi ngẩng đầu bước ra khỏi văn phòng với một nụ cười.
Lúc quay lại phòng khẩu ngữ, Tôn Biền đã cất đơn điều động đó từ sớm rồi, Tưởng Lệ Lệ sốt ruột vừa thấy cô về thì lập tức lại hỏi: “Thế nào rồi? Thế nào rồi? Gọi em đến văn phòng làm gì thế?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây