Tôn Biền nghe chủ nhiệm khoa nói xong cơ thể run lên, liên hợp quốc đó, còn là tổng bộ nữa. Mặc kệ là tương lai hay bây giờ cũng đều là chuyện cô khó làm được, ngay cả nghĩ thôi cũng không dám.
Bây giờ cô lại có được cơ hội vào tổng bộ làm việc và học tập, đó thật sự là chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống đúng lúc rơi vào miệng cô, sao cô có thể nhịn được kích động và vui mừng chứ?
Trần Gia Nguyên ngồi bên cạnh cô cũng không hề tốt hơn, chủ nhiệm béo nhìn hai sinh viên rõ ràng đắc ý đang vô cùng hào hứng lại còn cố tỏ vẻ tự kiềm chế hiểu ý cười, năm đó lúc ông nghe cựu hiệu trưởng nói mình được cử đi du học nước ngoài không phải cũng như vậy sao.
Haizzz, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã ba mươi năm trôi qua rồi.
Lúc Tôn Biền và Trần Gia Nguyên ra khỏi cửa, chủ nhiệm khoa cố ý căn dặn họ, trước khi danh sách chính thức được công bố thì không được để lộ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây