Nhưng cho dù như vậy, lúc Tôn Biền ra ngoài vẫn có mang theo dù, hơn nữa cô còn mang theo khăn quàng cổ, mũ, găng tay, và trùm người cô lại kín mít.
Ở Bắc Kinh những năm 1980, hiện tượng đảo nhiệt vẫn chưa có rõ ràng như thế, cái lạnh lúc này thực sự rất lạnh, gió tây bắc có thể xuyên qua quần áo, thấm vào xương.
Vì thời tiết xấu lại là chủ nhật nên trên đường không có nhiều người, mặt đất ướt át vì trận mưa tuyết vừa rơi, đạp xe đạp đi có cảm giác rất lầy lội.
Nhưng Tôn Biền cảm thấy đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, nếu hôm nay mặt trời không ló dạng và mặt đất không khô, rất có thể sáng mai sẽ hình thành một lớp băng nhỏ trên đường, đến lúc đó việc đi lại trở nên khó khăn hơn.
May mắn thay, điều này đã không xảy ra, buổi trưa tan học, Tôn Biền từ học viện Ngoại giao đi ra ngoài để ăn trưa, cô thấy mây đã tan và mặt trời đã ló dạng trên bầu trời, mặc dù nhiệt độ vẫn chưa cải thiện nhiều dưới áp lực của không khí lạnh nhưng ít nhất đường sá cũng đã khô ráo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây