Tôn Biền nghe vậy tức giận đến mức tay run run, cô chỉ vào đống tiền trên giường nói: “Đó là lý do để em không học? Một trăm ngàn đồng? Ha ha, số tiền này thật lớn nhỉ. Chị cho em không cần học giỏi này, không cần học này.
Tôn Biền lấy chồng tiền trên giường đập Tôn Ký, đập như là gạch vậy, đập đến nỗi thằng nhóc gào khóc kêu lên.
“Đừng đánh, chị điên rồi, còn đập nữa em trở mặt đó.
“Mày trở mặt đi, tao xem hôm nay mày sẽ đi đâu được? Còn dám xem thường cha mẹ. Chỉ có một trăm ngàn đã khinh người? Tao không kiếm được tiền à? Tôn Ký, tao nói cho mày biết, nếu như tao muốn phát tài, có rất nhiều cách, còn không cần đến bốn tháng. Tao có thể nhờ các đàn chị ở bộ ngoại giao đổi một chút ngoại tệ, đến chợ xưởng dược cũ mua chút đồ cổ, tìm cách bán ra nước ngoài, trong phòng đấu giá đừng nói là một trăm ngàn, đằng sau có biết bao nhiêu con số không bà đây cũng lấy về được. Một trăm ngàn này của mày cũng là tiền à? Mới có bằng này đã khoe khoang, mày đã nhìn thấy tiền chưa? Mày chính là một con ếch ngồi đáy giếng.
Tôn Biền đã từng thấy rất nhiều lần một trăm ngàn, nhưng mà cô chỉ liếc nhìn chứ không để trong lòng, vì cô biết, nếu như một người không biết cách quản lý tiền tài thì đó là tai nạn chứ không phải là may mắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây