Tôn Biền cảm thấy bà ngoại đúng là nghĩ nhiều, thật ra tự bà đưa đồ cũng được mà, làm bà còn không thể đưa chút đồ cho cháu sao?
Nên cô vẫn luôn cảm thấy bà ngoại đang lấy cớ, chắc chắn bà ngoại vẫn có lý do gì đó không thể nói nên dù đánh giá Thạch Hạo rất cao vẫn không dám quá thân thiết với đối phương.
Ngồi xe lửa cả một buổi chiều và một đêm, vào lúc mặt trời mọc được nửa thì mọi người mới kéo đồ đạc ra khỏi trạm tàu hỏa thủ đô.
Ở đây những bạn học có trường ở vị trí khác nhau bắt đầu tạm biệt nhau, sau đó cầm vali đi đến chỗ chiếc taxi mà mình sắp lên.
Tôn Biền kéo vali, khiêng túi lớn đi đến trường của mình, vì là ngày trở lại trường, vẫn còn chưa đến thời gian đi học chính thức nên thư viện vẫn chưa mở cửa, căn tin cũng chỉ mở một cửa sổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây