Đoán có lẽ là vì đã ra ở riêng nên nhà họ vẫn có thể duy trì quan hệ với gia đình ông bà nội, ít nhất vẫn có thể giữ được chút tình nghĩa, ngày lễ tết đều có qua lại.
Lúc ba cha con nhà họ Tôn đi cũng không mang theo nhiều đồ, vì cha Tôn biết chỗ sườn núi đất vàng kia từ hai lăm đến tận sáng ngày ba mươi tết đều có chợ, vị trí chợ đúng lúc cách chỗ họ xuống xe không xa, nên hàng năm lúc đến nhà ông bà nội tặng quà tết đều là sau khi xuống xe trực tiếp đến chợ mua, như vậy đồ ăn vừa tươi mới lại không cần phải xách đi xe.
Đã nhiều năm Tôn Biền không đi dạo chợ tết, cảnh tượng kẻ đến người đi này khiến cô rất hào hứng.
Thú vui của việc đi dạo chợ là sự không chắc chắn, so với việc có quy hoặc trước tầng nào bán gì như trung tâm thương mại thì đi chợ bạn sẽ không biết tiếp theo mình sẽ nhìn thấy gì, luôn sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Cha Tôn chen đi trước giúp hai chị em đằng sau chắn dòng người, đôi lúc ông sẽ dừng bước quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn nhỏ, có đôi lúc lại dừng trước một gian hàng, vừa kiểm tra chất lượng hàng vừa hỏi giá người bán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây