Trong lúc Tôn Biền cảm thấy nếu như mình là một con mèo, chắc chắn lúc này mình đang kêu meo meo, Hầu Kiến Quân bỗng lấy một cuốn sách trong chồng sách ra đưa đến trước mặt cô nói: “Tiểu Biền, đây là quyển sách mà giảng viên chuyên ngành môn điện từ của anh đề cử, toàn bộ đều là tiếng Anh, ông ấy nói nếu như muốn qua được môn này thì phải hiểu sâu về hệ thống, đọc hiểu được cuốn sách này là điều rất quan trọng. Trong nhóm học sinh khóa này chỉ có mỗi anh là có thể mượn được cuốn sách này, vì mọi người đều biết bên cạnh anh có em rất giỏi tiếng Anh. Thầy của bọn anh còn nói là sau khi đọc xong viết chút cảm nhận nữa, tối hôm qua anh đã đọc mấy tiếng, nhận ra là có rất nhiều từ không hiểu, em có thể giải thích cho anh một chút không?
Tôn Biền nghe vậy cầm lấy quyển sách đó đọc mấy lần, sau khi cố gắng moi hết từ ngữ chuyên ngành ra, nhếch khóe miệng gượng cười nói: “Trong này có một số từ em cũng khá xa lạ, quyển sách này trước tiên cứ để lại cho em, em nghiên cứu một chút, cuối tuần này cho anh câu trả lời thuyết phục.
Không thể để mất mặt trước bạn trai được, chắc chắn không thể.
Tôn Biền không biết là sách này là bảo bối của ngành điện tử trường bên cạnh, quý đến nỗi dù là học sinh cùng trường, chỉ cần không phải là học sinh ngành điện tử thì sẽ không thể mượn được.
Nhưng mà Hầu Kiến Quân lại cực kỳ tin tưởng Tôn Biền, nghe vậy cẩn thận gấp sách lại, đưa cho cô nói: “Được, em giữ cẩn thận một chút, quyển sách này cả trường chỉ có hai quyển, trong đó thì chỉ có cuốn này là có thể mượn được ở thư viện, em phải giữ cho tốt đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây