Vì vậy ngày hôm đó Tôn Biền tìm mèo cả buổi chiều, đến khi cô cuối cùng cũng tìm được Tiểu Hoàng, dùng cánh tay ôm lấy mèo, tìm trong va li đồ ra vài bộ đồ cũ và một cái thùng giấy, sau khi chuẩn bị xong thì bưng thùng ôm mèo đi tìm chú nấu nước.
Chú nấy nước vừa nhìn tạo hình của cô vừa cười khà khà, lấy chìa khóa mở cửa kho hàng bên cạnh nói với cô: “Con bé này cũng kỳ lạ thật, tốt với mèo như vậy, nếu là mèo mà mình nuôi thì cũng thôi đi, một con mèo hoang cũng tốn công như vậy.
“Nhưng mà cháu biết chọn đó, nhà kho nhỏ này mùa đông chắc chắn ấm áp. Bức tường này giáp với phòng nấu nước, cả ngày đều ấm áp, không hề thua giường sưởi trong nhà người ta. Lát nữa chú đục cái lỗ nhỏ dưới chân cửa gỗ kia lớn một chút, như vậy mèo muốn ra vào cũng dễ hơn. Nhưng mà cháu chắc chắn mèo này biết bắt chuột chứ? Chú tin là vậy mới cho nó đến ở đó.
“Chú à, chú cứ yên tâm, có con mèo hoang nào không đi săn chứ? Đừng nói là chuột, chim sẻ, bồ câu, rắn lớn, thỏ… cũng đều nằm trong thực đơn của chúng, sau này có Tiểu Hoàng rồi sẽ không có… chuột gặm ván giường của chú nữa.
Tôn Biền rất chắc chắn về điều này, chuột thì cô không biết, nhưng mà cô đã từng tận mắt thấy Tiểu Hoàng bắt chim sẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây