“À, nhưng mà bộ đồ này của em màu cũng đẹp đấy, màu hồng cánh sen, không dễ mua. Với lại loại vải màu này cũng phải trên năm đồng. Chị Phùng nói.
“Là Tiểu Biền nhà em mua, trước tết đòi lấy phiếu vải của nhà em, nói là muốn mua quà cho em và cha con bé, chọn cho em màu hồng cánh sen, cho cha con bé màu đỏ thẫm. Chị nói xem đứa nhỏ này, em cũng đâu có thiếu quần áo, cũng đã nói là không cần con bé mua.
“Tiểu Biền nhà em thật có hiếu, hơn nữa mắt chọn cũng tốt, chọn màu vải này rất đẹp, kiểu dáng cũng đẹp. Nhưng mà kiểu dáng này hơi lạ? Như là đồ vest, nhưng mà lại hơi ngắn, còn không có lót vai. Chị Phùng nghe vậy cẩn thận xem lại cách ăn mặc của Điền Thục Lệ, hơi lạ hỏi.
Điền Thục Lệ nghe vậy hơi đắc ý nói: “Chị không biết thôi, lúc Tôn Biền mua cho em là mua hai mét vải về làm một bộ quần áo. Nếu như em chỉ làm một chiếc áo khoác thì số vải dư lại sẽ lãng phí, nên em nhờ thợ may ở cửa hàng tốn sức một chút, làm giúp em chiếc áo xuân thu. Nửa trên như thế này, nửa dưới là váy, thời tiết này không mặc được. Đợi đến đầu xuân sẽ cho chị xem.
Chị Phùng nghe vậy ly kỳ hỏi: “Bên chỗ lão Hồ còn có thể làm cả bộ? Lên tay rồi à? Bộ đồ em mặc có phải là đồ đồng phục mà nhóm tiểu thư trong phim văn phòng Hồng Kong kia mặc không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây