Độ cay dần vơi bớt, Niệm Thất liền nhướn mày: “Nguyễn tiểu thư sao không thử một chút.”
“Cứ gọi tôi Nguyễn Khanh là được rồi.” Nguyễn Khanh nhếch miệng cười: “Đừng xa cách như vậy.”
Trước mặt Niệm Thất, cô gắp một đũa bò ba chỉ từ bên lẩu cay bỏ vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống, sau đó nhấp một ngụm nhỏ cô ca, mỉm cười nhìn Niệm Thất.
Niệm Thất không thế không cúi đầu: “Tại hạ bái phục.”
“Cũng thường thôi mà.” Nguyễn Khanh giả bộ khiêm tốn đáp: “Không cay không vui.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây