Anh nhìn về phía Nguyễn Khanh.
Trên đời này, chắc chỉ có Nguyễn Khanh hiểu sự hoang mang trong lòng anh.
Cô “khụ” một tiếng, rồi giải thích cho anh hiểu: “Mấy đứa trẻ tiểu học ở thành phố đều như vậy, bọn trẻ chỉ có hứng thú yêu thích, chủ yếu là tập võ để rèn luyện cơ thể, ngoài ra là để khoe khoang với nhóm họ hàng thân thích vào mấy ngày lễ tết, ở trường học thì có thể lấy ra để biểu diễn cho các hoạt động trường. Ở thành phố là như vậy, họ tiêu tiền để học những môn bản thân có hứng thú, chứ không xem môn này là tài nghệ để mưu sinh kiếm sống.”
“Giữa mấy cơ sở huấn luyện và học viên chính là mối quan hệ mua bán đơn giản, không có mối quan hệ thầy trò, cũng không có bất kỳ mối quan hệ phụ thuộc nào.”
“Họ tiêu tiền để mua thẻ học viên trong một năm, một thẻ học bao nhiêu lần?” Cô nhìn ông chủ Trang hỏi: “Học bao nhiêu bài?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây