Niệm Thất đã thấy ra. Anh cụp mắt tránh né loại thương hại này, ngước mắt cười an ủi nàng: “Không sao, chỉ là lúc trước còn chưa ra nghề, khi ấy luyện tập có hơi vất vả một tý, nhưng được cái là tôi không bị đói bụng. Sau khi xuất sư càng không giống nhau, ăn mặc và các chi phí khác đều tốt.”
“Đó là đương nhiên rồi, sau khi xuất sư anh bán mạng để kiếm tiền cho bọn họ mà, đều là lao động trẻ em đó, họ dám không cho được chỗ tốt à.” Nguyễn Khanh căm giận nói.
“Không sao, lúc tôi ra nghề cũng đã mười hai tuổi rồi, cao bằng sư phụ, không thể coi là lao động trẻ em.” Niệm Thất nói: “Ngoại trừ thư sinh nhà giàu có, người bình thường mười một mười hai tuổi đã bắt đầu nuôi gia đình rồi, bảy tám tuổi mà đi cửa hàng học nghề mới bị coi là lao động trẻ em.”
Giới hạn của thời đại này chính là giới hạn của số tuổi Nguyễn Khanh muốn mở miệng phản bác, nhưng cô đột nhiên phát hiện ra, thật sự rất khó để giao tiếp. Nếu cô muốn khiến anh hứa với cô cái gì có thể làm, cái gì không thể làm thì rất đơn giản. Nhưng nếu cô muốn anh hiểu và thay đổi nhận thức về tam quan, cơ bản là không thể rồi.
Một sát thủ sẽ không cảm thấy mạng người quý giá biết bao, không chỉ là vì anh đã giết qua rất nhiều người, mà bởi vì chính anh cũng đang nhảy múa trên mũi đao, hôm nay uống say, ngày mai ai biết được có còn mạng để uống một hớp rượu nữa hay không chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây