Nguyễn Khanh nhất thời không nghĩ tới những nam nữ đó, cô chỉ cảm thấy đêm hè gió thổi, cổ cùng với xương quai xanh của người đàn ông này, thật là đẹp mắt.
Dưới ánh trăng, Niệm Thất trút bỏ cảm giác nhỏ bé và mơ hồ kinh ngạc do nhận thức ban đầu về vũ trụ, anh nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, chỉ thấy Nguyễn Khanh đang dựa vào của sổ sát đất nhìn chằm chằm vào mình.
Mặt mày dịu dàng, khóe môi mỉm cười.
Đôi mắt không còn tràn đầy năng lượng, sáng lấp lánh, hoặc là giả vờ hung dữ như thường ngày nữa.
Mà là có sự dịu dàng trong đôi mắt đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây