(*Mãn Vật Sàng: một vở kịch nói về một cuộc sống viên mãn đầy đủ)
“Nương xem tiểu tử kia lộn nhào thật tốt.” Dư Thụ liên tục tán thưởng.
Dư Tùng nhìn người nhà chìm đắm trong kịch, lặng lẽ lùi sang chỗ khác tìm người kia nói chuyện, lúc này mới trở vể. Nhưng đáng tiếc, không ai phát hiện ra quá trình này, ngay cả Dư Dung cũng đang cố gắng nhích người xem náo nhiệt. Dư Thụ kéo tay áo Dư Dung nói muốn ra ngoài ăn mì hoành thánh, Dư Dung không đồng ý: “Ở đây nhiều người như vậy, không thấy đệ thì làm sao? Đệ nhịn thêm một chút lát nữa chúng ta đi chợ đêm ăn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, lục đệ đừng bướng bỉnh.” Vương Tuyết cũng ở bên cạnh khuyên bảo.
Dư Thụ ỉu xìu nhưng vừa nhìn thấy diễn đại náo thiên cung lại vội vàng vươn cổ lên xem. Trẻ con dễ quên, Dư Dung nhìn cái đầu toàn tóc đen nhánh của đệ đệ không nhịn được sờ mấy cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây