Trên trấn này, nhà họ Tô là y quán lâu đời duy nhất. Trước đây chữa cho người chết sống lại. Chính vì nhà họ Tô có hai gian dược lư, có người chuyên môn quản lý. Hơn nữa còn biết kỹ thuật điều chế thuốc, cho nên y quán của nhà họ Tô kéo dài không tàn lụi cũng là có đạo lý của nó.
Quý Song Nhi không phải là kẻ ngu dốt, vừa nghĩ là hiểu: “Nhà đó làm bảo tiêu, mặc dù gia nghiệp lớn nhưng dọc đường mấy thứ như thuốc trị thương, v.v... thì đều là tiền. Nếu như có nhà họ Tô quả thật chính là chuyện một vốn bốn lời. Vậy mà ta lại không nghĩ đến chuyện này.” Không phải là nàng ta không nghĩ đến, chỉ là không có ai muốn bị người ta phủ nhận.
Mà sau khi Dư Dung biết, nàng lại cảm thấy ông chủ Quý chắc chắn không nhìn trúng điều kiện nhà mình, chỉ đành lặng lẽ an ủi người tỷ muội tốt. Quý Song Nhi cũng bộc bạch nỗi lòng: “Đến độ tuổi này của chúng ta, cha nương đều không muốn giữ chúng ta lại ở trong nhà nữa. Muội không biết nương ta dẫn ta đến huyện Hồ Dương thì có một người phụ nữ túm lấy tay ta hỏi nương ta cho ta bao nhiêu của hồi môn. Đúng là nực cười, nương ta tức đến run người, lại lo cho danh tiếng của ta nên chỉ có thể nhịn.”
“May mà nương ta muốn giữ ta lại hai năm, nhưng mấy ngày trước cũng có bà mối thay đổi cách thức thăm dò công việc thêu thùa của ta có thể kiếm được bao nhiêu.” Dư Dung cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù điều kiện nhà nàng kém hơn Quý Song Nhi một chút nhưng so với trên trấn thì cũng không tính là kém lắm. Không nói có cửa hàng của Dư Tùng kiếm tiền, bây giờ vợ chồng Trương thị cũng tăng thêm chủng loại. Người khác trông cửa hàng của Trương thị từ sáng đến tối chưa bao giờ thiếu khách.
Bởi vì Dư Dung dần gầy đi, da nàng vốn đã trắng, mặc dù có hơi đậm người nhưng lại chính là lựa chọn tốt nhất để làm vợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây