Ông ba Dư cực kỳ rộng lượng, nhưng Trương thị là phụ nữ thì càng cẩn thận tỉ mỉ, bà cười nói: “Ta thì sao? Mặc dù tính tình của ta không tốt nhưng con đừng để trong lòng, tính khí của ta đến nhanh đi cũng rất nhanh.”
“Giấy tờ hộ tịch của muội đều ở chỗ chúng ta phải không?” Dư Dung hỏi.
Dù sao Vương Tuyết vẫn còn là một tiểu cô nương sao biết được những chuyện này, cô bé lắc đầu. Trương thị kéo lấy cô bé nói: “Mặc dù đối với con, chuyện này có hơi sớm, nhưng sau này ký giấy hôn thú hoặc xuất thành đều cần giấy tờ hộ tịch. Dù sao bây giờ cũng không cần, đợi Tùng ca con có thời gian sẽ đưa con đi làm.”
Vương Tuyết mới mười tuổi, trong lòng lại rất rõ ràng, cho nên nghe người của chi thứ ba lo liệu cho cô bé, cô bé rất cảm động. Như Dư Dung thế này mới là dáng vẻ của một người tỷ tỷ, không như Vương Lâm, suốt ngày hô tới quát lui với người muội muội là mình.
Đợi đến khi đến trấn Thảo Phố, đoàn người Dư Dung xuống xe. Nhìn thấy Dư Tùng đang đợi ở giao lộ, Dư Dung vội vàng chạy tới nói: “Sao huynh có thời gian rảnh mà đến?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây