“Chờ chút nữa nương ta làm thêm chút cơm canh. Chúng ta ăn ở trong phòng, cũng không ra ngoài, còn có thể vừa ăn cơm vừa nói chuyện, vui biết bao nhiêu!” Nàng định trò chuyện cùng Quý Song Nhi về việc của Dư Phụng. Nàng cũng muốn biết những lời lúc trước Quý Song Nhi nói hoàn toàn không giống với tình huống thực tế, những lời này có phải do nhà họ Chung cố ý tung ra hay không?
Khuê phòng Dư Dung lại mới thêm vào một cái gương trang điểm, do chính tay Dư Tùng làm, rất tinh xảo. Dư Dung nhận được cái gương trang điểm này còn cảm động hồi lâu. Quý Song Nhi vô cùng hâm mộ: “Có một ca ca đúng là tốt, tiểu đệ nhà ta nghịch ngợm lắm, cha mẹ còn không cho ta nói nó. Mấy ngày nay nó lại đi theo cha học làm buôn bán, không định đi học nữa. Dù sao muội cũng biết nó mà, nó đi học chỉ được ngày một ngày hai, còn không bằng tiếp nhận công việc của cha ta.”
“Đan Lang tuổi còn nhỏ, là lúc dễ học hỏi. Chúng ta lại không phải nhà họ Ngô, chỉ muốn có công danh. Học một chút thứ khác cũng rất tốt.” Quý Đan Lang là em trai của Quý Song Nhi, đầu óc rất nhanh nhẹn, nhưng đã học tập mấy năm, không khỏi có hơi ghét bỏ việc học. Cha của Quý Song Nhi cũng không miễn cưỡng, đành đồng ý cậu về nhà học ghi chép sổ sách kinh doanh quán trọ.
Hai người uống nước đường, ăn quả mơ, xem như rất tự do tự tại. Dư Dung đột nhiên nói: “Song Nhi tỷ, lần trước tỷ nói với ta chuyện của nhà họ Chung tiểu thư là e là có chút vấn đề rồi. Vậy sau đó lẽ nào nhà tỷ lại không nhận được tiệc rượu nào của nhà họ Chung sao?”
Vốn dĩ Quý Song Nhi đang ăn quả mơ, bởi vì như vậy, nàng ta đành phải bỏ xuống nói: “Chắc chắn là không có! Lần trước ta nói nhà họ Chung đã trèo cành cao rồi, muội cũng không tin.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây