“Cha con đã tìm người rồi, đến lúc đó phải về nhà làm phòng ở. Chúng ta cũng đã mua đất, xem ra cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn rồi.”
Trời tối rồi. Dư Dung tắm rửa xong rồi chuẩn bị ngủ, lại phát hiện tiếng đập cửa dồn dập truyền đến từ trong viện. Ông ba Dư khoác quần áo rời giường mở cửa, vừa mởi mở cửa ra, đã sợ ngớ người: “Nương, sao nương lại tới đây rồi?” Người đứng bên cạnh bà cụ Dư chính là Dư Phụng và Dư Nhị Lang.
Vốn đã sắp ngủ rồi, người một nhà lại bật dậy. Bà cụ Dư khóc ròng nói: “Lão tam, lần này nếu con không giúp Phụng Nhi, nó sẽ bị người ta giết chết mất…” Dư Phụng vẫn có dáng vẻ đầy vẻ thành thực nhân hậu, hắn ta không đành lòng kéo bà cụ Dư: “Nãi nãi, chuyện của con, nãi đừng lôi kéo tam thúc vào. Một mình con làm, mình con tự gánh vác.”
“Đợi đã, lại làm sao vậy? Không phải Phụng Nhi muốn đi Hồ Dương học sao, sao bây giờ lại ở nhà?” Trương thị không hiểu ra sao.
Chuyện như vậy không tới lượt trẻ con mở miệng, Dư Dung cũng yên lặng lắng nghe.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây