“Cho nên mới nói chi bằng bây giờ chăn vịt đi, không chừng nhị ca dựa vào việc này còn cưới được một cô vợ.” Dư Dung như cười như không.
Dư Quyên thở phì phì không lên tiếng. Dư Dung trở vào phòng bếp. Trương thị trở về sớm như bình thường. Bà vừa trở về đã nhìn thấy nương tử tú tài ngồi trong phòng khách, vội vàng ngồi xuống đón tiếp. Dư Dung bận việc nửa ngày ở trong phòng bếp, bưng ra vài món ăn. Tuy nói còn kém hơn Trương thị nhiều, nhưng ở độ tuổi này của nàng, trong số những người mới bắt đầu học nấu ăn, nàng đã xem như tốt rồi.
Lúc nàng bưng món ăn quay lại, vừa hay nghe thấy Trương thị hỏi Dư Quyên: “Gần đây Hương Hương vẫn tốt chứ?”
Dư Quyên biết Trương thị hỏi lời này chỉ e là đang cười chị gái nàng ta, nàng ta bèn tức giận nói: “Rất tốt.” Trương thị còn chưa nói chuyện, nàng ta lại nũng nịu với nương tử tú tài ở bên đó: “Lâm thẩm, chúng ta cơm nước xong thì đi thôi!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Trương thị bị con cháu chọc giận, nhưng nếu đi so đo với nàng ta, ngược lại làm cho chính mình giống như người chuyên đi kì kèo so đo với trẻ nhỏ ở trong mắt nương tử tú tài, tính cách hẹp hòi vậy. Nhưng nếu không so đo, chỉ e bà khó có thể nuốt trôi cục tức này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây