Lúc nàng sáu tuổi đã tới phủ Bình Giang học rồi, không biết chịu bao nhiêu đau khổ vất vả mới có thể học được. Nàng mới không muốn dễ dàng dạy kỹ năng kiếm sống của mình cho người khác đâu. Trên thế giới này việc dạy cho đồ đệ biết việc thì sư phụ sẽ chết đói nhiều nhan nhản, đâu đâu cũng có.
Sau khi Dư Quyên về nhà thì nói ra chuyện Dư Dung thích Lâm Tử Du. Triệu thị nóng ruột, con gái của bà ta mới mười tuổi. Dư Dung đã mười bốn tuổi rồi, đang trong độ tuổi thích hợp để bàn chuyện hôn nhân. Nếu Dư Dung được nương tử tú tài yêu thích, thế thì Dư Quyên phải làm thế nào đây?
“Quyên Nhi, không phải tam thẩm con cho điểm tâm à? Con cầm cho Tử Du ăn đi, nương tử tú tài lúc nào cũng chăm sóc nhà chúng ta, chúng ta cũng phải báo đáp lại.”
Dư Quyên ngập tràn tự tin nói: “Nương yên tâm đi, nếu xà phòng thơm kia của con mà bán được, ngày sau mấy người tam thẩm sẽ tới cầu xin chúng ta công thức đó.” Nàng ta đã xem rất nhiều loại điền văn, luôn có những thể loại họ hàng cực phẩm muốn cướp đoạt công thức rồi. Lòng nàng ta rất đắc ý, lại vừa nghĩ tới dáng vẻ nịnh hót của đám người Dư Dung vừa thấy chán ghét.
Nương tử tú tài vì cần phải trở về để thu tiền cho thuê đất, cảm thấy nông thôn thanh tịnh yên tĩnh, thế nên cho Lâm Tử Du về nhà đọc sách. Đúng lúc này Dư Quyên bưng điểm tâm tới: “Lâm thẩm thẩm, nương con bảo con mang điểm tâm tới ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây