Đương nhiên, Dư Liễu vừa nhìn thấy Dư Dung từ chối thì vội vàng giấu vào trong lòng mình. Dư Quyên âm thầm chau mày. Mặc dù Dư Liễu xinh đẹp, đáng yêu, có thể dùng sự xinh đẹp để chiếm một chút lợi ích nhỏ nhỏ. Điều này khiến Dư Quyên cảm thấy rất khinh thường. Nhìn đi nhìn lại, duy chỉ có mỗi mình Dư Dung trong nhà này cũng tính là người hiểu biết, còn có thể nói chuyện được vài câu.
Dư Liễu đã muốn làm dáng từ lâu rồi. Nàng ta cầm hoa cài đầu Dư Dung cho thử đi thử lại trước gương đồng. Nếu Dư Dung đã biết Dư Quyên là người cũng tới đây từ cùng một nơi với nàng nên cũng không dám nói chuyện nhiều với nàng ta, chỉ nói: “Quyên Nhi, muội cài xong chưa?”
“Cảm ơn sự quan tâm của Dung tỷ. Dung tỷ, năm sau mọi người có về đón tết không?”
Dư Dung nghĩ năm nay vừa mới tới, làm sao lại nhắc tới chuyện năm sau nhỉ, nhưng nàng cũng không muốn câu trả lời của nàng bị đàm tiếu: “Đương nhiên là về rồi, nếu không về nữa thì bà nội chắc chắn sẽ nói chúng ta cho mà xem.” Dư Dung cười dí dỏm.
Dư Liễu không khôn ngoan. Nàng ta nghĩ nếu đã cầm đồ của Dư Dung rồi thì vẫn nên tâng bốc Dư Dung một chút rồi lại hạ thấp những người khác một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây