Dư Dung không có hứng thú với chuyện của nhà họ Ngô. Dư Dung không đồng ý ngay mà nói: “Đồ cưới phải may theo kích cỡ người mặc mới được, nếu có thể ta sẽ đi xem trước, lại cân nhắc thêm. Nếu không, việc trọng đại như thế mà ta phá hỏng, ta không gánh nổi.”
Lưu ma ma vốn là tâm phúc của Ngô Lưu thị, hôm nay tới cũng chỉ vì chuyện đồ cưới. Trước kia bà ta đã nghe nói về tay nghề của Dư Dung. Đặc biệt là chiếc khăn cô dâu Dư Dung thêu cho Dư Đào, có thể nói là vô cùng xinh đẹp tinh xảo. Nhà họ Ngô chỉ là một nhà địa chủ bình thường, không có nhiều tiền để tới phủ Lâm An hoặc phủ Bình Giang mua sắm. Nhưng họ cũng không muốn con gái xuất giá quá keo kiệt, cho nên mới tìm tới Dư Dung.
“Chúng ta báo giá trước, nếu có thể thì tiền công mười lăm lượng.”
Nghe giá tiền này, Dư Dung cũng yên tâm. Nếu ra giá quá cao, Dư Dung chỉ sợ cũng phải thận trọng cẩn thận hơn. Tuy nói mười lăm lượng không nhiều lắm, nhưng đối với Trương thị hay những người khác đã là một món tiền lớn.
Dư Dung trở về nhà một chuyến, nói chuyện này với Trương thị và mọi người, rồi cùng Lưu ma ma ngồi lên xe lừa về nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô là địa chủ, nhà có rất nhiều ruộng đồng, tá điền cũng nhiều, nhân khẩu đương nhiên đông đúc. Lưu ma ma dẫn Dư Dung đi gặp Ngô Lưu thị trước. Ngô Lưu thị là bà chủ quản lý việc nhà. Bà ta nói tiếng phổ thông, nghe giọng giống như là người phương bắc, nhưng vì sao gả tới đây thì không biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây