“Trước đây con đều nhờ người nhà mẹ đẻ mang qua.”
Bà cụ Dư nghe vậy thấy quả nhiên đúng như lời Dư Tùng nói, chỗ tốt đều bị người nhà họ Lý chiếm hết.
Nếu là lúc trước, bà cụ Dư chắc chắn sẽ chửi mắng um xùm. Nhưng nghĩ tới lời Dư Tùng nói, sau này bắt Lý thị tự chuẩn bị tiền, bà ta âm thầm vui vẻ, ngoài mặt không lộ ra chút kẽ hở. Mặc kệ hai người mẹ chồng nàng dâu bà cụ Dư và Lý thị cắn xé nhau như thế nào, Dư Dung nhìn quần áo mình may ra, vô cùng hài lòng. Nàng nói Dư Tùng dùng giá treo lên để gửi bán trong cửa hàng của Dư Tùng.
Nàng làm một bộ váy nữ, chất liệu không quá tốt, nhưng Dư Dung làm rất cẩn thận tỉ mỉ. Đặc biệt là nàng còn thêu một đường viền hoa trên cổ áo, dùng sợi tơ thêu cỏ xanh biếc lên thân váy. Nàng làm trong khoảng năm ngày, định giá cũng không đắt, hai trăm năm mươi văn. Nhưng vải và sợi tơ không tới năm mươi văn. Cho nên nếu bán được một bộ thì có thể kiếm được hai trăm văn.
Còn có váy áo hàng thông thường, ví dụ như áo ngắn cùng váy cho nữ, nàng chỉ cần phối màu trên dưới là được. Bên trên là áo ngắn màu xanh biếc, phía dưới phối với váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất thoải mái thanh nhã. Nàng còn tặng thêm hoa cài đầu thích hợp: “Tiểu Ngư, đệ xem nếu có người mua mấy bộ váy áo thì có thể tặng cho bọn họ mấy đóa hoa cài đầu này. Còn có dây chuyền dài, để phối với món này, đệ nhớ chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây