Dư Tùng còn dẫn bà cụ Dư tới cửa hàng. Hắn cố ý tách Lý thị ra rồi cầm một túi đường đi về phía sau: “Nãi nãi, con pha nước đường cho ngài uống.” Bà cụ Dư thấy ở chỗ Dư Tùng hàng hóa đầy đủ, âm thầm cảm thấy tự hào. Nhưng đã cầm một xâu tiền của Dư Tùng, bà ta cũng ngại ngùng mở miệng đòi.
Bà cụ Dư uống một ngụm nước đường, mùi vị rất ngọt. Dư Tùng vội vàng nói: “Hàng hóa ở chỗ này của ta, đều là nhập nợ. Nãi nãi, ngài đừng nói với người ngoài. Có nữa, vừa rồi ta cố ý tách đại bá mẫu ra, nếu có bà ấy ở, không tránh được bị bà ấy làm nãi nãi đòi tiền. Lần nào bà ấy cũng làm người tốt, lại khiến nãi nãi đắc tội với chúng con. Nhưng tam ca có thể đi học, không thể chỉ dựa vào ngài. Sau này tam ca thực sự đậu tú tài, ngài cũng phải nói với mọi người, chúng con thực sự rất vất vả, có phải không. Ngài cũng biết vì sao mọi người không muốn cho vay tiền không? Còn không phải là vì vay tiền, đến lúc đó Đại bá mẫu cũng giành hết công lao về mình. Nãi nãi, ngài nên nói thẳng với tam ca, đừng để huynh ấy cho rằng tiền này là nhà mẹ đẻ đại bá mẫu cho.”
“Gì cơ, Lý thị, đại bá mẫu của con nói với người ngoài là công lao của nó sao?” Bà cụ Dư nhíu mày.
Dư Tùng bèn nói: “Đâu chỉ có đại bá mẫu nói, lần trước Lý Quý Nhi tới ăn điểm tâm nói, đều nói công lao lớn nhất là của nhà họ Lý. Chúng con nể mặt đại bá mẫu nên cũng không nói gì.”
Không thể phủ nhận trong suy nghĩ của người nông thôn, nhà mẹ đẻ của Lý thị còn coi như tạm được. Nhưng lần nào tốn tiền tốn của mà không phải là do nhà họ Dư, bà cụ Dư muốn nổi giận tại chỗ, lại bị Dư Tùng đè xuống. Dư Tùng cười nói: “Đến lúc cần tiền, ngài để Đại bá mẫu tự chuẩn bị tiền thì không phải là được rồi sao. Đừng để ngài làm người xấu. Ngài vốn cũng muốn tốt cho tam ca, mọi người chúng ta cũng muốn tam ca tốt, nhưng nếu tam ca thực sự trở thành tú tài, chỉ thân thiết với nhà họ Lý. Vậy chúng ta làm công cốc sao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây