“Sao Quyên Nhi lại biết chữ? Nãi nãi của con cho con bé học chữ sao?” Trương thị bất mãn con trai bị con nhóc Dư Quyên đè xuống phía dưới, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
Dư Thụ nói: “Quyên Nhi học chữ cùng con trai của Lâm tiên sinh. Lần trước Lâm đại ca tới nhà vì muốn làm chỗ dựa cho Quyên Nhi, cho là chúng ta muốn bắt nạt bọn họ. Dù sao con cũng không thích bọn họ. Nương, chờ qua tết con muốn tới Thảo Phố đi học.”
Trương thị đồng ý với cậu bé.
Chờ Dư Tùng trở về, hắn nói với Dư Dung nói: “Dung Dung, hàng thêu của muội đều bán hết rồi. Đợi lát nữa ca ca sẽ đưa tiền cho muội. Sau đó theo lời muội nói, ta đưa thổ sản của Thảo Phố chúng ta bày sạp bán ở bên kia, cũng bán được không ít. Thật ra huyện Hồ Dương cũng khá tốt, người mua hàng ở đó rộng rãi hơn chúng ta ở đây nhiều.” Chuyến này vừa đi vừa về hết chừng mười ngày, Dư Tùng kiếm được hai lượng bạc. Hắn cũng đã quen thuộc nơi nhập hàng hóa, nên nói đi thêm một chuyến nữa để chuẩn bị mở tiệm tạp hóa.
“Cũng tốt, nếu ca ca làm tốt, chúng ta có hi vọng mua ruộng mua đất rồi.” Dư Dung cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây