Bởi vì Dư Dung muốn dệt vải, trong nhà chỉ có Dư Thụ rảnh rỗi, Trương thị để Dư Thụ làm việc. Dư Thụ còn ước gì được ở bên cạnh cha mẹ anh chị, làm việc càng thêm ra sức. Chợ phiên ở Thảo Phố lớn hơn một chút. Nơi bày sạp ngay trên đường lớn người đến xe đi liên tục, đương nhiên phí mở quầy hàng sẽ cao hơn một chút. Một tháng cần đóng năm mươi văn.
Còn chưa buôn bán ở Thảo Phố đã phải tiêu nhiều tiền như vậy, cho dù ai cũng cảm thấy nóng ruột. Dư Tùng dự định đi tới huyện Hồ Dương một chuyến. Trương thị thấy hiện nay ở gần như vậy, có Dư Tùng hay không cũng như nhau, vì vậy cho hắn năm trăm đồng tiền lớn để hắn đi tới huyện Hồ Dương.
Dư Dung lại nói cùng hắn: “Ca ca giúp muội hỏi giá mua vải dệt ở huyện Hồ Dương nữa nhé.”
Dư Tùng cười nói: “Huynh sẽ hỏi.”
Dư Tùng coi như cũng có chí khí, hắn nói: “Con trai xương cốt khỏe mạnh, có thể đi được. Ta thấy bán hàng rong cũng rất tốt, không bằng ta đi tới huyện Hồ Dương nhập hàng, mua chút hàng mới lạ. Nếu muội muội rảnh rỗi, làm thêm chút túi tiền các kiểu bán, ta cũng giúp muội muội bán. Làm như vậy cũng không cần tiền vốn nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây