Dung tỷ cũng không ra vẻ đạo mạo nghiêm trang như người khác, có lúc nàng còn có thể nói chuyện phiếm buôn dưa lên với hắn, như thế này mới giống người, có ý nghĩa.
Dần dần hắn cũng biết được sự phức tạp nhà họ Dư, may mà Dung tỷ mạnh mẽ cãi nhau với cái gì gọi là Quyên Nhi kia cũng rất lợi hại, hắn còn muốn tới trợ uy đó.
Ngày đó Thảo Phố vẫn còn nóng nực, Dư Tùng lại nói với hắn: “Nhà đệ bây giờ được sửa lại án sai rồi, thế nên có người đến đón đệ rồi. Ta sợ động tĩnh quá lớn thế nên ta dẫn người nhà tới Hồ Dương trước, đệ nhân cơ hội đó mà đi. Sau này cứ xem như không quen biết là được, chúng ta cũng không trèo cao được.” Dư Tùng là một người rất biết an phận, vốn dĩ là hắn bị ép phải thu lưu khâm phạm triều đình mỗi ngày còn phải giả vờ như không biết gì, nhưng trong lòng thì sợ hãi. Bây giờ mặc dù được sửa lại án sai rồi nhưng sau này lỡ như có chuyện gì kéo hắn liên lụy vào trong thì làm thế nào.
Giang Du Lâm gật đầu: “Đúng, huynh nói đúng. Cữu cữu đệ là chủ quản hai sông muối vận, huynh yên tâm đệ sẽ chào hỏi tạo quan hệ thật tốt. Ơn như giọt nước cũng phải báo đáp lại như dòng sông.”
Chỉ là hắn tiếc nuối, không được nhìn thấy Dung tỷ nữa rồi, còn phải vui vẻ tiễn đám người Dung tỷ tới Hồ Dương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây