Cho dù sau này bé gặp được người cha ruột thịt của mình thì bế vẫn muốn ở lại nhà Dung Dung.
“A Mộc à.”
Bé thích nhất là Dung Dung gọi bé như thế này, rất chi là thân thiết. Bất tri bất giác thì ở nhà của Dung Dung mới giống như gia đình chân chính. Mỗi ngày tan học về nhà, bá bá hoặc các ca ca sẽ kiểm tra kết quả học tập, Dung Dung ở bên cạnh chăm sóc mọi người ăn uống. Ở nơi này có trà bánh điểm tâm ngon, có tiếng cười nói rộn ràng, có sự vui vẻ hòa thuận, khi về quốc công phủ thì không có những thứ này nữa. Cha bé thì đương nhiên là yêu thương bé rồi, nhưng mà cha bận quá có lúc mấy ngày liền không thấy người đâu, hắn trực tiếp vác hành lý trên vai đi tìm Dung Dung với bá bá.
Người nhà họ Dụ từng tới tìm bé một lần, bé cũng ngoan ngoãn đi tới nơi gọi là nhà của ngoại thúc tổ, ngoại thúc tổ rất nghiêm khắc, bọn họ đối xử với bé như người xa lạ. Vị cữu mẫu kia thì hòa nhã hơn một chút nhưng lại hỏi bé: “Nghe nói con vẫn được nuôi dưỡng ở nhà họ Ngô à? Cha con yên tâm ư?”
Vừa mở miệng đã như thế rồi, bé rất tức giận nhưng bá bá nói với bé rồi, người đàn ông phải khiến người khác không nhìn thấy được cảm xúc của mình, thế nên bé vẫn nhịn lại mà cười nói: “Nhà họ Ngô đối xử với con rất tốt, cha con đương nhiên là yên tâm rồi.” Thức ăn nhà họ Dụ cũng không hợp khẩu vị với hắn, Dung Dung từng nói khẩu vị của con nít rất kém không được thức ăn quá kích thích, giống như quá lạnh quá chua hoặc quá cay. Nhà họ Dụ thích ăn cay, xào nấu thức ăn đều bỏ thêm ớt, căn bản không thật sự quan tâm tới bé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây