Con cái nhà ai mới mấy tuổi đã phải ra ngoài làm công ai mà không đau lòng? Chỉ là Trương thị dùng sự kiên cường trước nay để bao bọc lấy trái tim mềm mại của mình.
Trương thị khóc mệt rồi lại ngủ thiếp đi, Dư Dung ra ngoài nói với Tuyên thị: “Mấy năm nay cảm ơn tẩu tử, tẩu chu đáo hiếu thuận như vậy chúng ta ở bên ngoài cũng yên tâm.”
Nói ra thì Tuyên thị cũng đã bạc trắng nửa đầu cũng không còn trẻ nữa, nàng ấy có cả cháu rồi còn phải chăm sóc mẹ chồng, người chị dâu này quả thực không dễ dàng. Tuyên thị kéo tay Dư Dung nói: “Lòng của muội muội ta biết, tính nương mạnh mẽ mấy năm nay nương chúng ta chưa từng nổi giận. Bây giờ vợ của Tiêu Nhi cũng là một đứa có tính cách tốt, nói ra ai mà không hâm mộ ta.” Những năm chịu tang Tuyên thị đã lớn tuổi rồi phải chịu biết bao sự đối xử lạnh nhạt, lúc gả tới trong nhà cũng bình thường nhưng không ngờ bây giờ bọn họ sống tốt như vậy. Mặc dù mẹ chồng có hai người con trai nhưng con trai nhỏ quanh năm ở bên ngoài lại là quan lại, cô em chồng gả cho nhà rất tốt, nàng đã sớm quản lý việc nhà là nữ chủ nhân rồi. Con trai cũng hiếu thuận cầu tiến, con dâu cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa. Cuộc sống bây giờ ngày càng tốt, sao nàng có thể phàn nàn?
Ăn một bữa cơm ở nhà mẹ đẻ, Dư Tùng lặng lẽ đưa nhà muội muội quay về, nhìn thấy lưng ca ca đã còng, Dư Dung dặn dò: “Huynh bớt uống rượu đi, ở nhà ăn uống thanh đạm một chút.”
Dư Tùng một mực gật đầu: “Được rồi, biết...” Hắn sẽ không nói những lời tri âm gì, nhưng nhà của hắn mãi mãi là chỗ dựa lớn nhất của muội muội.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây