Tục ngữ nói từ nghèo thành giàu thì dễ còn từ giàu về nghèo thì khó, dù sao Dư Tiêu là người trẻ tuổi, học tập ở nơi như Trực Lệ. Đều qua lại với con em nhà quan người đi yến hội đều là người rất ưu nhã, ai cũng hữu lễ, nhưng quay về Thảo Phố, người nhà giao thiệp đều là người làm ăn đương nhiên trong lòng có chênh lệch. Cho nên không chọn con gái thương hộ làm vợ Dư Tiêu mà chọn con gái của chủ bộ vì dựa vào cô cô hắn ta là phu nhân chuyển vận sứ.
“Mọi người đến rồi, ta ngồi dậy đã.” Trương thị ngồi dậy.
Tuyên thị và Vân thị ở một bên cầm quần áo cầm giày, Tuyên thị nói với Trương thị: “Hôm trước bọn con đi Hồ Dương, đứa trẻ kia nhà chú ba rất đáng thương.” Trước kia Dư Phụng nạp thiếp, sinh một nam một nữ. Con gái bị Chung tiểu thư dẫn theo, cực kỳ thông minh, học tập cũng là đọc đến đâu nhớ đến đấy ngay cả Vân thị cũng nói nàng là tài nữ có tiếng nhưng con trai thì lại không được như vậy, tư chất của con trai không được tốt. Dư Phụng ngày ngày uống rượu cũng không quản giống như cô nhi vậy.
Sau này Chung tiểu thư tìm cơ hội dẫn theo con gái chạy rồi không biết tại sao được nửa đường lại bỏ lại con gái. Bây giờ đứa con gái kia cũng nửa đường chạy theo người ta, sau này quay lại, chàng trai đi tìm tỷ tỷ của mình, cô gái kia cũng không quản nữa.
“Có cách nào chứ, lần trước không phải nói nhà chúng ta thiếu người làm, dù sao cũng là người trong nhà, cũng yên tâm một chút.” Cũng không phải Trương thị từ ái chỉ là Trương thị luôn cảm thấy Dư Phụng rất đáng thương, lúc nhỏ Dư Phụng là đứa trẻ chất phác, người khác giành đồ của hắn hắn cũng không tức giận. Sau này đi học cũng rất khiêm tốn với những trưởng bối như các nàng, đứa trẻ tốt như vậy vì cưới một người vợ mà người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây