Dư Dung dẫn Thu Đồng đi kiểm tra phòng tân hôn một lượt, thấy sắp xếp ổn thỏa cũng gật đầu hài lòng.
Bên họ hàng đến cũng không ít, không chỉ vợ chồng Dư Tùng mà hầu hết người nhà họ Ngô đều có mặt. Dư Dung xử lý xong mọi việc sẽ ăn cơm cùng người thân. Tuyên thị ở bên cạnh gọi Dư Dung: “Khổ thân muội, nhanh đến ăn cơm đi.”
“Chuyện của nó đã khiến mọi người đều vất vả rồi, ta và Tam gia đều cảm thấy áy náy trong lòng.”
Tiền thị lấy khăn tay thấm nhẹ bên môi. Con riêng của nàng ta vừa mới bảy tuổi, bởi vì người trong nhà không để lộ chuyện, đứa nhỏ này có hơi hướng trở thành kẻ ngang ngược. Từ trước đến nay, trong các chị em dâu thì nàng ta vẫn luôn là nhân vật trung tâm, vừa nghe Dư Dung nói vậy, nàng ta lập tức nói tiếp: “Chúng ta có thể đến tham gia hôn sự của cử nhân lão gia đã là có lời rồi, không thiệt thòi gì.”
Lời này đã chọc cười tất cả mọi người. Dư Quyên thấy mọi người nịnh hót Dư Dung thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng người đang đứng sau hầu hạ là Tập Nhân lại càng không thoải mái hơn. Con của chính mình lại gọi người khác là mẹ, điều này thực khiến tâm lý người ta khó chịu. Nàng ta biết đây mới là kết cục tốt nhất cho con mình, nhưng vì sao Tứ phu nhân lại độc ác đến mức bắt nàng ta đến hầu hạ chứ. Rõ ràng nàng ta đã xin là không muốn đi rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây