Ngô Tương và Dư Dung là trưởng bối, không tiện tiếp khách thế nên chỉ để lại Kính Thiên tiếp khách. Ngô Tương thấy hôm nay Dư Dung mặc váy bó eo có hơi mới lạ: “Lần trước không phải nói mặc thế này bó tay bó chân không thoải mái à, sao hôm nay lại mặc?”
Dư Dung cười nói: “Gần đây thấy eo gầy chút rồi nên mới mặc, ta còn thấy bây giờ ta không thể trang điểm cho mình già dặn đi được rồi. Phụ nữ sắp ba mươi chính là lúc thành thục nhất, ta không thể để cho mặt mũi lem luốc được.” Có một số người thấy càng tới độ tuổi trung niên thì càng thấy xinh đẹp, Ngô Tương nhìn Dư Dung một cái thật sâu. Mũi Dư Dung lúc trước không được tính là thẳng nhưng không biết có phải do gầy đi hay không mà lại như thế này, sống mũi thẳng hơn rất nhiều, màu môi nhợt nhạt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều.
Đầu tóc vì được bảo dưỡng chăm sóc quanh năm nên đen nhánh. Dư Dung cứ cách một hai ngày lại gội đầu một lần. Bộ ngực vốn dĩ đã lớn rồi, bây giờ vừa mặc như thế, dù đã được che đậy từ bên ngoài nhưng vẫn không ngăn cản được đường cong mềm mại của nàng như cũ. Ánh mắt Ngô Tương nhìn chằm chằm Dư Dung nóng lên, nhưng đang ở bên ngoài nên cũng không tiện nói gì. Trở về phòng thì hắn bắt đầu bảo người hầu tháo trang sức ra.
Xuân Thảo với Phương Thảo vừa nhìn bộ dạng Ngô Tương như thế thì hai người trực tiếp lẩm bẩm trong lòng. Tam gia cũng đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, làm sao mà đối với phu nhân vẫn... À ừm... nói thế nào nhỉ, như sói đói nhìn mồi. Ánh mắt nhìn khiến người ta hoảng sợ.
Nhưng hai người không dám chậm trễ, làm xong nhanh rồi lui xuống. Dư Dung dùng lược gỗ chải tóc từng chút một. Đứa con lớn nhà nàng bây giờ mấy năm nữa cũng phải thành thân rồi. Đứa hai thì đọc sách mà đứa ba còn nhỏ nhưng cũng bắt đầu dành tiền rồi, nói chung trong tay nàng cũng không dư dả nhiều lắm. Đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy có một cái tay bò lên người mình, Dư Dung quay đầu nhìn: “Chàng sao thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây