Hai người tay dắt tay nhau tới. Trần Anh Nhi đang kể chuyện trên chiến trường cho Đậu Khấu nghe, Đậu Khấu nghe rất thích thú. Thấy đồ ăn Dư Dung chuẩn bị rất phong phú, nhất là món mì xào mà Đậu Khấu thích ăn nhất, bên trên còn rải thêm đậu xanh với rưới nước hầm thịt bò nữa. Nàng ôm lấy Dư Dung nói: “Ngô bá mẫu, con thích ăn nhất là món này, quên mất không nói với người. Gần đây con đang học nấu ăn, đợi con học xong rồi thì sẽ nấu cho ngài ăn.”
“Con đang học nấu ăn hả. Tốt lắm, đợi con học xong rồi thì để ta nếm thử nhé.” Dư Dung trông còn rất trẻ, không giống với dáng vẻ đoan trang nghiêm cẩn như những mẹ chồng khác, thế nên ở chung với Đậu Khấu rất tốt.
Trần Anh Nhi chỉ biết nhìn mà ngưỡng mộ. Nàng ấy nghe nói Đậu Khấu chính là vị hôn thê của Kính Thiên, dự định sau lễ cập kê sẽ gả cho Kính thiên. Mà nàng ấy thì ngày ngày bị mẹ chồng răn dạy quở trách, sắp mài mòn hết sự nhẫn nại của nàng ấy rồi. Phu quân nhà mình thì suốt ngày đi sớm về tối hơn nữa lúc nào cũng cung kính với Đỗ phu nhân, căn bản không dám nói gì.
Sau khi mấy người ăn cơm xong thì cánh đàn ông ở bên ngoài về. Vị hôn phu hôn thê không thể tùy tiện gặp mặt, tính tình Đậu Khấu hoạt bát nhưng cũng biết được nam nữ khác biệt, nên vội vàng đưa nha đầu về phòng.
Ngô Tương khó khăn lắm mới tới được một chuyến, thế nên đưa Kính Thiên và Đỗ Tử Quân đi săn, nhưng tiếc là ba người trở về tay không. Đỗ Tử Quân buồn thảm, bây giờ hắn ra ngoài người khác nhìn hắn lúc nào cũng có cảm giác bị áp chế, giống như hắn đóng vai bị vợ của mình ngày nào cũng ép dưới giường ấy. Thế nên hắn cũng lén lút luyện võ, nhưng hôm nay nhìn thấy con thỏ hoàn toàn không bị bắn trúng mà còn làm những con vật ở xung quanh bị kinh động nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây