Dư Dung bèn ngồi xuống nói: “Ta biết nhưng muội còn cứ nghĩ như thế thì cuộc sống trôi qua cũng không tốt. Mấy năm nữa, thê tử của Lỗi Nhi vào cửa rồi, tới lúc đó muội càng tự tại hơn, nếu thích thì tới chỗ ta ở vài ngày.”
Chuyện đã phát sinh rồi, tâm trạng của Dư Mai thế này thì khó tránh khỏi sẽ tạo ra những ảnh hưởng không tốt đối với thê tử tương lai của Tề Lỗi.
Dư Mai gật đầu thể hiện đã biết rồi, sự đau khổ này vẫn nên để tự bản thân nếm lấy thôi.
“Dung tỷ, tỷ biết Trần Anh Nhi kia không?”
Dư Dung lắc đầu: “Chúng ta tới Trực Lệ thì không liên lạc rồi.” Sau khi nàng đi, Vương Tuyết vẫn thường xuyên liên lạc với nàng, nhưng việc truyền tin từ Vũ Uy đến Trực Lệ khó khăn, hoàn toàn không dễ dàng gì cả. Thế nên, trong thư Vương Tuyết không biết nhiều chuyện, Dư Dung cũng không biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây