Lúc Kính Thiên sống ở nhà bọn họ, bình thường Vệ Xung ở trong cung không về, cậu còn ăn cơm cùng mình với con gái. Trong nhà có một đứa con trai đúng là rất tốt.
Hơn nữa, Vệ Xung về nhà từ nha môn sẽ nói chuyện quan trường với Kính Thiên. Những chuyện này chẳng có cách nào nói với con gái được. Thế nên Kính Thiên vừa đi thì người không quen nhất lại chính là Vân Khê quận chúa.
Vệ Niên Hoa tới vương phủ nên không tới đây, Vân Khê quận chúa thở dài: “Con gái này của ta, ta không giấu gì cô. Ta thật sự cũng chẳng biết nên dạy dỗ nó như thế nào nữa. Nó cứ như là bị quỷ ám suốt ngày chạy tới vương phủ nhưng người ta có coi nó ra gì đâu.”
“Nó còn nhỏ, mấy năm nữa lớn rồi cũng sẽ hiểu chuyện thôi.” Dư Dung cũng chỉ có thể khuyên như thế.
Vân Khê quận chúa thay đổi chủ đề câu chuyện: “Chuyện của bọn trẻ, chúng ta có phải là nên định xuống rồi không?” Mắt thấy Kính Thiên càng ngày càng xuất sắc, Vân Khê quận chúa sợ bị người khác cướp mất con rể. Hơn nữa, nhà họ Ngô đang lúc phát triển, Ngô Tương bây giờ còn chưa từng nạp thiếp, vẫn luôn yêu chiều Dư Dung. Đậu Khấu cũng có thể nhìn ra được rõ ràng là có hảo cảm với Kính Thiên, nhân phẩm của Kính Thiên cũng tốt. Thế nên Vân Khê quận chúa mới tự mình tới nói chuyện với Dư Dung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây