Đa phần các công tử đều giao tiếp với nhau bằng thơ, không giống kiểu chơi rất vui của Kính Du. Trước giờ Kính Du chưa từng vì thân phận đặc biệt của cậu bé mà đối xử đặc biệt. Vả lại, Ngô đại nhân và Ngô phu nhân còn đưa cậu bé ra ngoài chơi. Đặc biệt cơm chiên dứa Ngô phu nhân làm rất ngon, vừa mới mẻ vừa ngon miệng. Đến nhà họ Ngô trước khi ăn tối bé còn có thể chơi đá cầu mây với Kính Thiên ca ca và Kính Du, thật sự quá tốt.
...
Nhưng Kính Thiên lại phải đến Quốc Tử Giám rồi. Để tỏ vẻ coi trọng, Ngô Tương và Dư Dung đích thân đưa cậu đi. Kính Thiên cưỡi ngựa ở ngoài giống Ngô Tương, Kính Đình ngồi cạnh Dư Dung, lúc ăn cái này, lúc lại ăn cái khác. Dư Dung mất kiên nhẫn phớt lờ bé, Kính Đình lại lấy hoa quả đút cho Dư Dung ăn.
“Nương, cho nương, cho nương... ăn.”
Dư Dung lắc đầu: “Nương không ăn, con ăn đi, bảo bảo.” Kính Đình vẫn kiên trì đưa lên miệng Dư Dung. Dư Dung há miệng ăn, bé lại đút tiếp, Dư Dung đẩy bé ra: “Ta không muốn ăn nữa, con tự ăn đi.” Kết quả Kính Đình vẫn xoay qua xoay lại. Dư Dung thực sự không nhịn được nữa vỗ bé một cái, bé mới ngoan ngoãn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây