Thực ra nàng ta cũng không hiểu rõ về Dư Đào, nhưng nàng ta luôn cảm thấy rất kỳ quái. Vì vậy nàng ta tốt bụng nhắc nhở Dư Dung.
Dư Dung tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng nói đến Dư Bội, Dư Mai không bình tĩnh được: “Lúc đó mọi người đều nói là ta đẩy Dư Quyên lên trục lăn lúa, nhưng rõ ràng là Dư Bội ngáng chân.” Nàng ta đẩy Dư Quyên, nhưng đó chỉ là xích mích giữa những đứa trẻ, không ngờ Dư Bội lại tàn độc như vậy.
“Chuyện này thì ra là như vậy à! Nàng ta bây giờ càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, còn muốn gây xích mích quan hệ cha con người ta. Nhưng đứa con trai vợ trước sinh là một người thông minh, không muốn bị nàng ta chèn ép, cũng không biết bây giờ nàng ta thế nào.” Dư Dung nói xong lại nhìn Dư Mai: “Dù sao nàng ta cũng có bà nội, ở đó cũng không chịu thiệt.”
Hai người họ nhìn nhau cười. Đúng vậy, sức chiến đấu của bà cụ Dư rất mạnh.
Quả nhiên khi Kính Du trở về còn dẫn theo cả cái đuôi nhỏ Lục Dịch Nhiên, vừa đủ bốn người chơi đá cầu mây. Dư Dung để luôn thức ăn ở bên ngoài, mấy đứa trẻ mệt thì sẽ rửa tay ăn cơm. Dư Dung vẫn nhẫn nại nghe mấy bé trai nói chuyện phiếm. Kính Đình còn nhỏ nên không thể chơi được, nên làm loạn đòi Kính Thiên cõng. Kính Thiên hiền hòa cõng bé chạy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây